

Những liên kết dưới đây có thể hữu ích với bạn.

-
Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ (ĐĐTKPĐ) hay đạo Cao Đài khai minh vào đầu thế kỷ 20 tại Việt ...
-
Cận kề di hài con thơ tròn 12 tuổi, thân phụ Ahmad vốn là thợ cơ khí dằn vặt: thù ...
-
Tái ngộ /
Bát Nhã Thiền Sư & Quảng Đức Chơn Tiên dạy tại Minh Lý Thánh Hội vào ngày 7 tháng 6 ...
-
Đó cảm ứng từ bi trung thứ, Đây công bình nắm giữ nguyên nhân, Mở toang các cửa nơi trần, Khai Minh Đại ...
-
"Sự tín ngưỡng : Thầy rất mừng các con giờ nầy đến đây, trước vui cùng các con, Thầy ngẫm ...
-
Nepal tìm thấy tranh Phật. Việc tìm ra những bức tranh Phật được cho là có liên quan đến một ...
-
THẦN TIÊN THI DIỆU BÚT (20 ) Kỳ này, chúng ta hãy thưởng thức sự phối hợp thi thơ giữa Đức ...
-
Trí và Thức là hai lãnh vực mà có nhiều người học đạo chưa phân biệt được rõ ràng. Thực ...
-
Qua một kiếp Ngài giáng trần bên Trung Quốc dưới triều đại nhà Đường, Ngài đã để lại cho hậu ...
-
Từ lâu đời, Xuân đã là nguồn cảm tác văn nghệ của con người, cho nên theo truyền thống dân ...
-
"Sự tín ngưỡng : Thầy rất mừng các con giờ nầy đến đây, trước vui cùng các con, Thầy ngẫm ...
-
Đạo Cao Đài (tên gọi tắt của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ) được khai minh trên mảnh đất Việt ...
TN Liên Hoa
Quê Mẹ (thơ)
Như xôi nếp một như đường mía lau"
Từ thuở nào xa xưa,
Câu ca dao vời vợi;
Ươm nụ hồng chớm nở,
Và giọng hát à ơi!
Lời nào mẹ ru con,
Cho trào giòng sữa ngọt;
Tuổi đời con khôn lớn,
Mẹ ngày một héo mòn.
Con đi tìm tiếng hát,
Xây mộng tuổi bình nguyên;
Trong cuộc đời hư ảo,
Mơ tìm chốn bình yên.
Nghe từ miền quê hương,
Lời mẹ đọng ưu phiền;
Ru con ngày tháng nhớ,
Đời xế bóng nghiêng nghiêng.
Tình thiêng liêng bao la,
Mang từ vùng biển mặn;
Cho đời con cháy nắng,
Diễm hồng như lời ca.
Từng cơn đau vấp ngã,
Giữa cuộc đời xa hoa;
Nửa đời con lạc lỏng,
Mẹ, lòng vẫn chan hòa…
Vùng tháp ngà tuổi nhỏ,
Có hoa vàng, cải xanh;
Ngọt phù sa hương lúa,
Thương quê hương khôn ngằn.
Thời gian mang sương trắng,
Điểm tóc mẹ màu xanh;
Môi hồng phai sắc thắm,
Con thương mẹ ngàn năm.
Dâng hương hồn Mẹ, mùa Vu Lan
Ngày xưa, con vẫn nghĩ,
Một ngày nào con mất mẹ, đời thôi không còn gì để sống!
Thế nhưng…
Một ngày về thăm me,
Đường quê nắng đổ dài;
Gió sương hai màu tóc,
Buồn chất ngất lên vai.
Tay mẹ nồng mùi đất,
Lệ mờ chiều mưa bay;
Ngóng con đường quan tái,
Một đời dài đắng cay.
Luống cải xanh vàng nut,
Giàn mướp trái đong đưa;
Cà vừa đơm hoa tím,
Tím ngát chiều xa xưa.
Quê mẹ trời mưa thưa,
Thương biết mấy cho vừa;
Mù khơi trong đáy mắt,
Mắt mẹ sầu như mưa.
Chiều nay về thăm me,
Đường quê bước ngậm ngùi;
Nhà ai hồng bếp lửa,
Giòng nước vẫn trôi xuôi.