Những liên kết dưới đây có thể hữu ích với bạn.
-
Cuộc sống trên độ cao tới 4.900 m buộc người Tây Tạng phải tiến hóa rất nhanh để tồn tại. Tại ...
-
Cách đây hơn 80 năm một sự kiện hi hữu chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại đã xảy ...
-
Người chèo đò ở Sangam chỉ xuống dòng nước đục ngầu của sông Hằng, nơi gặp dòng nước màu xanh ...
-
Chùa thường gọi là chùa Keo, tọa lạc ở xã Duy Nhất, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình. Chùa ban ...
-
1. Hiểu được tầm quan trọng của công phu thì cấp nào cũng siêng cúng, siêng tịnh nhờ đó ...
-
Trong một năm, mùa nào cũng có ý nghĩa, có cái quý, cái đẹp do sự chuyển hóa của thiên ...
-
Trong môn họa truyền thống của Trung Quốc (thường được gọi là Quốc Họa) ta thường bắt gặp những chủ ...
-
Đề tài: Những chữ Tâm Huờn Cung Đàn,Tý thời 14 rạng Rằm tháng 5 Ất Tỵ (14-6-1965)
-
Tư tưởng Đạo gia 道家思想 - Lê Anh Minh dịch
-
Đức tin Cao Đài = Đức tin nơi Thượng Đế + Giác ngộ Luật tiến hóa hoàn nguyên + Sứ ...
-
DÂNG LỄ NƠI THÁNH THẤT Việt Nguyên "Muôn kiếp có Ta nắm chủ quyền, Vui lòng tu niệm hưởng ân Thiên, Đạo mầu rưới ...
-
Học tập Thánh giáo-Tháng Giêng Canh Dần 2010 Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Tuất thời, 29-12 Mậu Ngọ
TN Liên Hoa
Quê Mẹ (thơ)
Như xôi nếp một như đường mía lau"
Từ thuở nào xa xưa,
Câu ca dao vời vợi;
Ươm nụ hồng chớm nở,
Và giọng hát à ơi!
Lời nào mẹ ru con,
Cho trào giòng sữa ngọt;
Tuổi đời con khôn lớn,
Mẹ ngày một héo mòn.
Con đi tìm tiếng hát,
Xây mộng tuổi bình nguyên;
Trong cuộc đời hư ảo,
Mơ tìm chốn bình yên.
Nghe từ miền quê hương,
Lời mẹ đọng ưu phiền;
Ru con ngày tháng nhớ,
Đời xế bóng nghiêng nghiêng.
Tình thiêng liêng bao la,
Mang từ vùng biển mặn;
Cho đời con cháy nắng,
Diễm hồng như lời ca.
Từng cơn đau vấp ngã,
Giữa cuộc đời xa hoa;
Nửa đời con lạc lỏng,
Mẹ, lòng vẫn chan hòa…
Vùng tháp ngà tuổi nhỏ,
Có hoa vàng, cải xanh;
Ngọt phù sa hương lúa,
Thương quê hương khôn ngằn.
Thời gian mang sương trắng,
Điểm tóc mẹ màu xanh;
Môi hồng phai sắc thắm,
Con thương mẹ ngàn năm.
Dâng hương hồn Mẹ, mùa Vu Lan
Ngày xưa, con vẫn nghĩ,
Một ngày nào con mất mẹ, đời thôi không còn gì để sống!
Thế nhưng…
Một ngày về thăm me,
Đường quê nắng đổ dài;
Gió sương hai màu tóc,
Buồn chất ngất lên vai.
Tay mẹ nồng mùi đất,
Lệ mờ chiều mưa bay;
Ngóng con đường quan tái,
Một đời dài đắng cay.
Luống cải xanh vàng nut,
Giàn mướp trái đong đưa;
Cà vừa đơm hoa tím,
Tím ngát chiều xa xưa.
Quê mẹ trời mưa thưa,
Thương biết mấy cho vừa;
Mù khơi trong đáy mắt,
Mắt mẹ sầu như mưa.
Chiều nay về thăm me,
Đường quê bước ngậm ngùi;
Nhà ai hồng bếp lửa,
Giòng nước vẫn trôi xuôi.
