Những liên kết dưới đây có thể hữu ích với bạn.
-
Lời dạy của đức Chí Tôn về sứ mạng của Giáo Tông Đại Đạo
-
Theo Tự Điển Tiếng Việt (1991) của Viện Ngôn Ngữ Hà Nội, Ý thức hệ được định nghĩa như sau: "Ý ...
-
“Ta có một thang trị về trí ( tánh hiểu biết), một thang trị về hành (làm theo tánh hiểu ...
-
Giữa năm 1925, Ngài Lê Văn Trung được người bà con là ông Nguyễn Hữu Đắc (tu theo Minh Lý) ...
-
Câu chuyện đức tin THÁNH THẤT THÀNH CÔNG - NHỮNG ĐIỀU HUYỀN DIỆU Trong thời đại văn minh, một xã hội duy ...
-
Tư tưởng Đạo gia 道家思想 ● Lê Anh Minh dịch 15. DANH LỢI 名 利 – ĐẮC THẤT 得 失 337. Danh ...
-
Nhân ngày mùng 5 Tháng 5, Tết Đoan ngọ, là sinh nhật Đức Hộ Pháp, xin giới thiệu bài viết ...
-
Đại Hội Tôn Giáo Thế Giới trong những thập niên gần đây được tổ chức khoảng năm năm một lần, ...
-
Bực Chơn Nhơn ngày xưa không ưa sống, không ghét chết, lúc ra không hăm hở, lúc vào không do ...
-
Biến Hoá kinh, viết vào khoảng năm 612 sau CN (thời Tùy Dạng Đế) cho rằng Lão Tử chẳng những ...
-
Từ ngàn năm trước chúng sanh đã biết đến uy danh của Đức Quan Thế Âm Bồ Tát qua những ...
-
Cụm từ Tam Kỳ Phổ Độ bao hàm hai ý nghĩa: Ý thứ nhất: Diễn tả lần lượt cho ba lần ...
Đức Quán Thế Âm Bồ Tát
Tâm vô ngại
Tuất thời, 15-7 Đinh Tỵ (29-8-1977)
TIẾP ĐIỂN
Bần Sĩ chào chư Thiên ân, chư đạo tâm nam nữ.
Quán sát phù đồ vạn khổ tân,
Thế gian dục xuất tảo trì thân,
Âm thinh viễn vọng vô tha xứ,
Bồ Tát hiện tiền độ chúng nhân.
Đạo lý nhiệm mầu, pháp môn vô tận. Đời là một trường học để vạn hữu tiến hóa trong định luật sinh tồn của Hóa Công. Người tu hành trước tiên phải nhận chân như thế để tự giác và ngộ nhập huyền môn giải thoát khỏi trần la tứ khổ. Trên đường tu thân học đạo, hành giả phải chuyên nhứt tâm để tìm chánh pháp. Chánh pháp không ở ngoài thiên không vũ trụ mà ở ngay trong con người của hành giả. Khi ngộ nhập huyền môn tức thị chánh pháp khai thông để lìa khỏi tự ngã mới thấy tánh để thành Phật.
Cái tự ngã mà Bần sĩ muốn nói nơi đây là nguyên nhân của vòng đọa lạc. Bởi tự ngã nên không lìa được chấp ngã. Còn chấp ngã là còn mê vọng, tham, sân, si. Còn mê vọng, tham, sân, si là còn nhân quả chuyển luân không dứt. Vì thế nên người tu hành cần lưu tâm trước khi thọ Thiên Đạo Đại Thừa để giữ cho chính mình một sự sống thung dung tự tại, tự do. Muốn sống cuộc sống tự tại, tự do, người tu hành phải chuyên luyện một tâm vô ngại. Những tiến hóa, khai sinh, tổ hợp, ly tán hay hoại diệt đều là vô nghĩa trước tâm vô ngại. Tâm đã vô ngại, tất cả sự sự vật vật đều vô ngại. Bởi sinh mà biến, bởi diệt mà còn. Sinh diệt, biến hóa đều ở trong chu trình của tuần hoàn Thiên luật. Nếu tâm được vô ngại rồi, không biến, không hóa, không sinh, không diệt mà vẫn có tất cả. Những hiện tượng ngoại cảnh đổi thay chớp nhoáng, đời người trăm tuổi đã có ai chăng? Mà bao nhiêu giai đoạn, bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu hoàn cảnh, tất cả đều chi phối trong cõi hà sa mà con người là cái kho chất chứa đầy chủng tử. Nếu vất bỏ hết những thấy, nghe, hiểu, biết theo thế sự thường tình thì minh linh phát hiện soi sáng tất cả chướng ngại trong pháp giới chúng sanh để phá tan màn đêm lục thức cho tất cả chúng sanh hồi đầu thị ngạn. Ý thức hệ đã ràng buộc con người với con người trong thế giới hiện hữu. Dầu muốn hay không muốn thì tâm vật vẫn song hành, hai phương diện trong một con người. Lìa vật không có tâm, bỏ tâm không có vật. Thế nên sứ mạng đại thừa là thực tiễn cứu cánh vạn khổ chúng sanh hòa mình trong xã hội nhân loại. Thể dụng ứng biến hình danh công cụ tâm vật bình hành. Tất cả đều hoàn hảo trong một cuộc sống ung dung, tự do, tự tại.
Chư hiền sĩ, hiền muội!
Nhìn xem khổ hải vạn trùng ba,
Phàm tục đua chen chốn ái hà,
Bởi mất chơn tâm không thấy tánh,
Lạc vòng danh sắc khổ đành a!
Bần sĩ rất xót thương người đời trong cảnh buồn vui cười khóc, biết bao nhiêu oan nghiệt trói trăng khiến cho chúng sanh phải chịu cộng nghiệp trầm luân trong thời mạt kiếp. Những ai giác ngộ tu trì đã có nguyên nhân từ trước, mang vào mình sứ mạng Đại thừa để thực hành Thiên Đạo, tất phải chấp nhận vào cõi bà sa thế giới; chấp nhận trong mọi hoàn cảnh, tắm khúc sông đục, đi vào truông vắng với bọn tì phu; chấp nhận để hành Thiên Đạo đúng Thiên lý, hợp Thiên cơ. Hè sang phải mặc áo mỏng, đông đến phải mặc ngự hàn, xuân sinh trưởng thì thu phải thâu liễm, nắng dùng nón, mưa dùng tơi, dùng dù. Không có ánh nắng nào không xế tà, không có trận mưa nào không tạnh. Nếu chấp cái tự ngã, phải chịu trong cảnh nắng chảy mưa chan vô lý mà chính chơn tâm cũng đã bị ràng buộc trong nghiệp chấp.
Than ôi! Dòng thủy triều mênh mông vẫn có ròng có lớn, vầng trăng bạc chói lọi canh khuya cũng khi tròn khi khuyết. Người tu hành phải đem tâm vô ngại mà tu. Tâm vô ngại ấy không phải phó mặc cho cuộc đời lôi kéo hay phó mặc cho định mạng vần xoay, mà tâm vô ngại là tâm minh linh quán xét, biết tất cả mà không biết, không để tâm bị vướng mắc bởi những hạt mưa rơi lạnh lùng thân xác, cũng không bị vướng mắc bởi ánh nắng cháy da. Vô ngại mà hoàn hảo vì những phương tiện không bắt buộc tâm phải ôm chầm lấy nó nên không cố định, cố danh vào một thời gian hay giai đoạn nào, người tu hành sẽ được ung dung tiêu sái, sẽ được tự do, tự tại, độc lập nhi hành.
Chư hiền sĩ hiền muội ôi! Còn xác thân huyết nhục là còn tình cảm lý trí, còn đối đãi trong cảnh giới nhị nguyên. Muốn tập rèn cho nên một chân hành giả, không phải một sớm một chiều. Chỉ có bậc đại căn thượng trí đốn nhập vô ngã mới giải thoát được phiền trược cõi thế gian này. Sớm biết được cuộc đời trong cuối chu kỳ ví như triền đi xuống, Thượng Đế mới hoằng khai Đại Đạo, dụng phép huyền linh vô hình vô ảnh phá chấp để đem vạn thù sai biệt trở về nhứt lý chơn tông. Tận độ quần linh phải cậy tay đoàn sứ giả. Sứ giả của Thượng Đế là ai? Là các hàng Tiền nhân Giáo chủ, là các bậc siêu nhân đắc đạo, là chư Thiên ân sứ mạng hiện hữu đang lãnh đạo tôn giáo, lãnh đạo quần chúng. Những tay sứ giả được trao quyền pháp, nếu không thực hiện được, Bần Sĩ chỉ cảm thương, dầu hóa vạn ức tử kim thân thì sự tầm thinh cứu khổ bao giờ được viên mãn. Bần Sĩ mong chư hiền sĩ, hiền muội hãy nén lòng đau khổ, dằn dạ xót thương, vất bỏ những não phiền bởi lợi, bởi danh, hãy xem tất cả hữu hình đều hữu hoại. Sang sông phải nhờ đò, qua sông lìa đò để về nơi nhứt định. Phương tiện vật chất cũng như phương diện tình cảm đều là những nguyên tố để thấm ướt sâu đậm vào viên giác chơn như. Hãy cẩn thận, hãy gìn giữ. Rồi đây bao nhiêu cuộc trả vay để nói lên luật nhân quả đang diễn hành mạnh bạo. Nếu các nguyên nhân còn lạc lối, còn vô minh, còn bạo tàn chưa giác ngộ, sẽ bị nghiền nát dưới bánh xe tiến hóa của Thiên luật.
Đôi lời Bồ Tát dặn dò,
Hỡi chư sĩ muội rán lo tu hành.
Giữ lòng tịnh tịnh thanh thanh,
Mặc trò diễn tiến lộn quanh thăng trầm.
Giữ còn đặng một cái tâm,
Là tâm vô ngại khỏi lầm bàng môn.
Ngày xưa các bậc Thế Tôn,
Sạch niềm trần tục, phật môn gần kề.
Ngày nay thức tỉnh giấc mê,
Biết rằng phiền não, bồ đề, không hai.
Lặng lòng sẽ thấy Như Lai,
Chơn không lố bóng Cao Đài bên trong.
Biển đời khổ nạn muôn trùng,
Đừng quên giữ một tâm trung vững vàng.
Vì đời còn lắm tai nàn,
Độ đời Bồ Tát nguyện hoàn công phu.
Đã tu thì phải rán tu,
Cho nên tiên phật vận trù Thiên cơ.
Bên người Bồ Tát đợi chờ,
Rũ lòng trần tục, một giờ độ an.
Bần Sĩ ban ơn chung chư hiền sĩ hiền muội trong mùa Vu Lan Thắng Hội được khải ngộ giác mê. Thăng.